Đê bài: Nghề nghiệp không làm nên sự cao quý cho con người mà chính con người mới làm nên sự cao quý cho nghề nghiệp.
Hãy viết một bài văn ngắn (khoảng 600 từ) trình bày suy nghĩ của anh / chị về ý kiến trên.
Dàn ý NLXH suy nghĩ về ý kiến: Nghề nghiệp không làm nên sự cao quý cho con người mà chính con người mới làm nên sự cao quý cho nghề nghiệp
I. Giải thích:
-
Nghề nghiệp là công việc chuyên môn, làm theo sự phân công lao động của xã hội.
-
Phân công xã hội ngày càng nhiều, càng sâu nên xã hội có nhiều ngành nghề và giữ vị trí khác nhau trong xã hội.
-
Xã hội thường xuyên phát triển; có nghề nghiệp mới phát sinh nhưng cũng có những nghề nghiệp phải bị tàn lụi. Do đó có nghề dễ mang lại sự thành công (danh tiếng, tiền của, địa vị…) nhưng cũng có nghề không được như vậy. Cho nên dẫn đến sự tồn tại trong xã hội quan niệm về sự cao quý, sang hèn, tốt xấu… trong nghề nghiệp.
II. Bàn luận:
-
Nghề nghiệp không làm nên sự cao quý cho con người vì:
-
Mỗi nghề đều có đặc điểm, vị trí riêng trong cuộc sống xã hội.
-
Nghề nghiệp nảy sinh từ nhu cầu xã hội, do đó mọi nghề đều cần thiết cho cuộc sống, vì thế mỗi nghề đều có vai trò không thể thiếu được trong đời sống xã hội, do đó nghề chân chính nào cũng đều cao quý cả.
-
Tuy nhiên, do đặc trưng riêng của một số ngành nghề, do ý nghĩa đặc biệt của nó đối với đời sống, một số ngành nghề được đặc biệt biểu dương: nghề dạy học, nghề thầy thuốc…
-
Mà chính con người mới làm nên sự cao quý cho nghề nghiệp vì:
-
Con người là chủ thể của hoạt động nghề nghiệp, có tính chất quyết định đối với giá trị của hoạt động nghề nghiệp.
-
Con người có giá trị tự thân, chịu ảnh hưởng của môi trường, hoàn cảnh. Vì vậy có kẻ tốt, người xấu, chính vì thế điều này tạo nên giá trị của nghề nghiệp.
-
Trong những ngành nghề được biểu dương đặc biệt vẫn có những “con sâu làm rầu nồi canh”. Trong những ngành nghề do bị thành kiến mà bị coi thường vẫn có những con người cao quý, có cách hành xử được mọi người ngưỡng mộ, ca ngợi.
-
Làm rõ tại sao con người mang đến sự cao quý cho nghề nghiệp (dẫn chứng). Chính tư cách và đức hạnh sáng ngời của con người làm cho người khác phải tôn trọng nghề nghiệp của họ.
III. Bài học nhận thức và hành động:
-
Cần nhận thức: Không nên có tư tưởng phân biệt nghề sang trọng, cao quý và nghề thấp hèn. Cần phê phán quan niệm phân biệt này vì nó không đúng đắn, nó tồn tại trong xã hội phong kiến ngày xưa và không nên tiếp tục trong cuộc sống ngày nay.
-
Cần thấy những việc làm không chính đáng: Ví dụ như trộm cướp, gian dối… để kiếm sống không phải là nghề nghiệp chân chính như chúng ta đang bàn.
-
Cần thấy giá trị đúng đắn của nghề nghiệp: Nghề nghiệp chân chính nào cũng có giá trị và đều đáng được trân trọng. “Giá trị của một con người là lợi ích của họ mang lại cho người khác chứ không phải là nghề nghiệp của họ”.
-
Cần có thái độ đúng đắn khi chọn nghề: Không nên chạy theo quan điểm hời hợt (sang hèn…) về nghề nghiệp của một số người. Cần chọn nghề phù hợp với năng lực, với ước mơ, hoàn cảnh của bản thân, nhu cầu và sự phát triển của xã hội.
-
Với nghề nghiệp: Cần “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”, chuyên tâm rèn luyện tay nghề, giữ gìn lương tâm nghề nghiệp, trau dồi đạo đức để làm hiển vinh nghề nghiệp, giá trị bản thân.
IV. Tổng kết:
“Không phải nghề nghiệp mang đến sự cao quý cho con người mà chính con người mang đến sự cao quý cho nghề nghiệp” là một ý kiến đúng đắn, nó là một lời khuyên, một lời nhắc nhở đối với mọi người, nhất là đối với thanh niên đang đứng trước ngưỡng cửa lựa chọn nghề nghiệp.

Bài văn mẫu NLXH suy nghĩ về ý kiến: Nghề nghiệp không làm nên sự cao quý cho con người mà chính con người mới làm nên sự cao quý cho nghề nghiệp
Trong cuộc sống, mỗi con người đều gắn bó với một nghề nghiệp nhất định để mưu sinh, để cống hiến và khẳng định giá trị của bản thân. Tuy nhiên, có ý kiến cho rằng: “Nghề nghiệp không làm nên sự cao quý cho con người mà chính con người mới làm nên sự cao quý cho nghề nghiệp.” Câu nói ấy đã gợi cho ta suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ giữa con người và nghề nghiệp trong cuộc sống hôm nay.
Nghề nghiệp là công việc mà con người chọn lựa hoặc đảm nhận để lao động, sản xuất, tạo ra của cải vật chất và giá trị tinh thần cho xã hội. Mỗi nghề đều có vai trò riêng, không nghề nào là thấp hèn nếu đó là nghề lương thiện. “Cao quý” là từ dùng để chỉ những gì đáng trân trọng, mang giá trị tốt đẹp và được xã hội tôn vinh. Như vậy, ý kiến trên khẳng định rằng chính phẩm chất, thái độ và tài năng của con người mới làm cho nghề nghiệp trở nên cao quý, chứ bản thân nghề nghiệp không tự tạo ra sự vinh dự đó.
Thật vậy, giá trị của nghề nghiệp được tạo nên từ chính những con người gắn bó và cống hiến cho nó. Một bác sĩ không chỉ được tôn trọng vì là người hành nghề y, mà vì anh ta cứu người với lương tâm và tình thương. Phạm Bân thời Trần từng được vua khen là “bậc lương y chân chính” vì vừa giỏi nghề, vừa nhân đức, cứu giúp bệnh nhân nghèo. Người nông dân tuy chỉ “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nhưng chính sự cần cù, chịu khó của họ đã làm nên những mùa vàng, nuôi sống cả xã hội. Hay những công nhân vệ sinh, thợ mỏ âm thầm làm việc giữa đêm tối, dù lao động vất vả nhưng họ vẫn được trân trọng vì giữ cho cuộc sống chúng ta xanh, sạch và tươi đẹp hơn.
Ngược lại, nếu con người thiếu lương tâm, làm nghề vì vụ lợi, gian dối hay gây hại cho người khác thì dù nghề đó có “cao quý” đến đâu, họ cũng đánh mất giá trị của bản thân và làm hoen ố danh dự của nghề nghiệp. Bởi vậy, cao quý hay thấp hèn không nằm ở danh xưng của nghề, mà ở nhân cách, tài năng và cống hiến của người lao động.
Ngày nay, trong công cuộc công nghiệp hóa và hiện đại hóa đất nước, mỗi người trẻ càng cần nhận thức rõ giá trị lao động, biết yêu nghề, rèn luyện chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp. Chỉ khi làm việc bằng trái tim và trách nhiệm, chúng ta mới thực sự làm cho nghề nghiệp của mình trở nên cao quý, góp phần xây dựng xã hội ngày càng văn minh, tốt đẹp hơn.
